SAM
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

[Fiction] Mưa

Go down

[Fiction] Mưa Empty [Fiction] Mưa

Bài gửi by ~ayumu~100 Tue Jul 29, 2008 2:11 pm

tên fic : mưa
tên tác giả : Ayu
Lời tác giả : không biết có lại sang chủ đề khác không nữa ,hi vọng là không >"<


______________MƯA____________________


- CHA...CHA ĐỪNG...ĐỪNG BỎ CHIẾC DÙ ĐÓ...!!!

Người cha quay đầu lại nhìn rồi quát đứa con trai mình

- LÂM , CON LÀM GÌ THẾ ? CHIẾC DÙ NÀY CŨ RỒI CÒN GÌ , VẢ LẠI CON CÓ CHIẾC DÙ KHÁC RỒI ,CẦN NÓ LÀM GÌ NỮA ?

- Không...con xin cha ,đừng bỏ chiếc dù đó ,làm ơn...làm ơn đi cha...

Người cha không nỡ nhìn thấy con mình khóc nên đành trả lại chiếc dù cho nó...Nó cầm cây dù rồi chạy nhanh về phòng

Người cha đứng đó nhìn đứa con mình rồi suy nghĩ

- 'Tại mình hết ,lúc đó mình không về kịp nên mới để chuyện đó xảy ra...'

.......3 tháng trước.......

- Mẹ ơi ,con ra ngoài chơi đây !!

- Khoan đã con ,giờ đang mùa mưa mà ,con mà ra ngoài thì sẽ bị cảm đó hay là đợi đến khi nào mùa hè....

- Mùa hè ,mùa hè...mẹ bắt con ở nhà chờ đến mùa hè rồi mới được ra chơi ư ? mẹ nghĩ sao con có thể tự nhốt mình trong căn nhà này và đợi đến khi đó chứ...Thôi ,con ra ngoài chơi đây ,chào mẹ...

Đứa con trai nói một cách giận dữ rồi bỏ đi ,người mẹ nhìn con mình rồi thầm nói

- Đúng rồi...làm sao có thể ở trong căn nhà này cho đến mùa hè chứ...xin lỗi con...

Ngày nào cũng như ngày nào ,Lâm không bao giờ quan tâm đến những lời người mẹ nói nên ngày nào cũng ra ngoài chơi mặc dù trời đang mưa...còn người mẹ thì ở nhà luôn luôn luôn lo lắng cho Lâm .Người cha vì bận việc nên đi làm xa ,chỉ còn lại người mẹ ở nhà chăm sóc đứa con trai độc nhất của họ...mỗi lần Lâm ra ngoài chơi ,người mẹ không ngừng suy nghĩ :

- 'Làm sao giờ ,Lâm nó ra ngoài chơi mà trời lại mưa lớng thế này ,lỡ nó bệnh thì sao...? '

Dù người mẹ luôn luôn lo lắng nhưng có ích gì đâu khi người con trai không nghe lời bà...Có một ngày ,ngươi mẹ đang dọn dẹp thì bỗng thấy hai chiếc dù lớn và nhỏ dđược để một cách cẩn thận trong tủ ,người mẹ nhìn hai chiếc dù rồi rơi nước mắt...bà vừa khóc vừa nói

- Tại sao...tại sao thời gian trôi nhanh như vậy...

ÀO...ÀO...ÀO...ÀO...

Trời vẫn liên tục mưa ,hôm nay ,có một ít thay đổi ,Lâm về trễ hơn ngày thường ,người mẹ ở nhà bắt đầu lo lắng ,bà đi qua đi lại rồi suy nghĩ

- Sao thế nhi ? trong lòng mình hình như có gì đó bất an...hay là con mình...không ,mình không được suy nghĩ quẩn...nhưng...

Bà mở tủ nhìn vào hai chiếc dù lớn và nhỏ ấy rồi mỉm cười

- Hi vọng...hôm nay Lâm sẽ đi về với mình như " ngày đó "...

Bà lấy chiếc dù lớn ra che và cầm chiếc dù nhỏ trong đôi tay gầy của mình rồi cố gắng chạy ra chỗ con trai mình...

Tại chỗ của Lâm...

- Ê ,trễ rồi đó ,mày không về là mẹ mày lo đấy ?

- Có gì đâu ,tao thích mấy giờ về là mấy giờ về...

- Mày đúng là...

Lâm và nguyên đám bạn ngồi trong một gốc cây để trú mưa ,tác gẫu ở đó...Bỗng

- KÉT...KÉT...

- Chuyên gì...vậy...?- Lâm hỏi

- Tao không biết...

Nơi phát ra thứ âm thanh đó đột nhiên thu hút rất nhiều người đang trên đường vội vã về nhà vì trời mưa càng ngày càng to .Nguyên đám bạn tò mò đến gần chỗ đông để xem xảy ra chuyện gì .Lâm dường như ngơ ngác trước cảnh tượng mà cậu đang chứng kiện...người phụ nữ vô tình bị chiếc xe đam phải lại chính là mẹ của Lâm...Lâm từ từ rơi nước mắt rồi bước lại gần chỗ bà ,Lâm nói

- Không...không thể nào...mẹ...mẹ ơi...

Một người bạn trong nhóm của Lâm liền hết lên :

- LÀM ƠN ,GỌI CẤP CỨU GIÙM ĐI...

Một người đàn ông đứng cạnh đó liền lấy điện thoại ra gọi...còn Lâm thì vẫn không khóc và gọi mẹ...khi đó ,cậu bất chợt nhìn thấy chiếc dù lớn nằm bên cạnh bà và một chiếc dù nhỏ trong bàn tay bà ,dường như ,người mẹ đang cố gắng bảo vệ chiếc dù nhỏ ấy...Xe cấp cứu đến và người phụ nữ được đưa đến bệnh viện gấp...Lâm ngồi chờ bên phòng phẫu thuật ,khi bác sĩ bước ra ,Lâm liền chạy đến hỏi

- Bác sĩ...mẹ cháu...

Bác sĩ nhìn Lâm với đôi mắt xin lỗi rồi nói

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân...

Bác sĩ chưa dứt lời nói thì cô ý tá liền xen vào

- Không...bác sĩ ơi ,bệnh nhân còn sống...

- Không...không thể nào...- Bác sĩ ngạc nhiên nói

Lâm thì chạy thẳng vào phòng bệnh của mẹ .Cậu nhìn vào bà rồi nước mắt lại tiếp tục rời xuống...

- Lâm...con qua đây...

Lâm từ từ bước đến chỗ người đàn bà đó...người phụ nữ vừa mỉm cười vừa xoa đầu nói

- Xin...lỗi...con...mẹ không đến...kịp nên con...mới ướt...như vậy

Lâm cần tay mẹ rồi nói

- Không...con mới là người xin lỗi ,tại con mà mẹ...

- Không ? con không... có lỗi gì hết ,lúc đó ...vì trời mưa to n...ên mẹ không... thấy được chiếc xe...đang lao tới... và có lẽ chiếc xe ...đó cũng không thấy ...được nên mới không cố ý... đâm trúng mẹ thôi...cho nên...không có...ai sai trong...câu chuyệ....này hết...chỉ tại...mẹ...

- KHông ,mẹ ơi đừng nói nữa...

Dường như ,người mẹ không quan tâm những lời người con trai nói nên cứ tiếp tục

- Trong...trong lòng mẹ...luôn có một...mong muốn...mẹ...luôn...luôn...mong...được dắt tay con...đi trên đường...và trên tay cầm...hai chiếc dù nhỏ và lớn ấy....như hồi con còn nhỏ vậy...nhưng...rất tiếc...mẹ không thể làm cho thời gian....quay trở lại được...nên...

Người con liền nói

- Vâng , khi nào mẹ khoẻ con sẽ cùng mẹ tay cầm tay đi trên đường với hai chiếc dù lớn và nhỏ ấy...hai mẹ con ta sẽ như ngày xưa ,được không mẹ ,nên giờ mẹ phải nghỉ ngơi trước ,nếu không thì...

Người mẹ nghe con mình nói vậy nên trong lòng rất hạnh phúc...

- Cám...ơn con,..

Tay của bà từ từ rơi xuống ,Lâm thì ngạc nhiên đến nỗi cậu hét rất lớn

- Không...không...MẸ ƠI !!!

Lâm ôm người mẹ vào lòng khóc còn bà thí dù đã chết nhưng trên gương mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt và nụ cười hạnh phúc...

Khi chuyện đó xảy ra ,Lâm càng ngày càng trở nên trầm lặng hơn hẳn ,cậu luôn luôn ôm chiếc dù trong phòng và cùng với bóng tối xung quanh căn phòng cậu ...Nếu trời mưa thì cậu luôn cầm hai chiếc dù ra ngoài sân ,cậu mở hai chiếc dù đó ra rồi để hai chiếc dù sát bên nhau như hai mẹ con vậy...

Bỗng ,có một ngày ,người cha liền vào phòng của Lâm rồi nói

- Con làm vậy thì có ít gì chứ ,mẹ con cũng đã qua đời rồi...

- Con không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa...nên ,hãy để con yên....

Người cha nghe Lâm nói vậy không biết nói gì hơn ,chỉ biết im lặng rồi đi ra ngoài .Trước khi ra ngoài ,người cha nói

- Mùa mưa qua rồi ,cha hi vọng con sẽ thay đổi cách suy nghĩ của mình...

- Mừa mưa qua rồi sao...-Lâm trầm trầm nói

- Ừ ,mùa hè đến rồi ,nhưng con thích làm gì thì làm...cha không muốn quan tâm nữa....

Ngưới cha nhẹ nhàng đóng cửa lại...

- Mùa hè...đến rồi àh...- cậu vừa nhìn vào cây dù vừa nói thầm


thời gian đi mãi...rồi lại đi...
không bao giờ dừng,không chừa một ai...
~ayumu~100
~ayumu~100
Moderator
Moderator

Nữ Tổng số bài gửi : 84
Age : 30
Đến từ : thế giới của lửa
Registration date : 01/07/2008

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết